|
A little love
[ From Juan. To Maz. With love]
Gửi đến yêu mến của em nơi bên kia miền gió
Anh có thấy mùa valentine năm nay lạnh hơn năm trước không. Em thì để ý đấy trực giác nhạy bén của một đứa con gái khiến em ngẩn ngơ khi đứa này tíu tít khâu khâu vá vá, đứa kia ầm ầm đan len, đứa nọ một hôm bỗng dưng nhận được hộp cơm nóng hổi từ “ấy ơi” rồi cảm động đến mức ngồi nhóp nhép ngay trong giờ học… những cung bậc ngây ngô lãng mạn em chưa từng được có. Valentine duy nhất bên cạnh, anh đau đáu với tình yêu đầu, còn em bận rộn quanh những mối quan hệ lỏng lẻo, 2 tháng quen biết vừa đủ để em và anh nhìn về phía nhau như người dưng.
Valentine không có khái niệm “anh”…
Chiều nay, em đưa tay xuyên qua miền gió, nhưng chỉ nghe đau thương xào xạc dưới gót giày, nơi từng bước vội. Quay quắt, có bao giờ em chạm được tay anh.
greatness as you smallest as me you show me what is deep as sea
Em nhận ra bất cứ thứ gì cũng gợi nhớ về anh dẫu chúng hiện hữu hay xa xăm hư ảo. Kí ức xen lẫn thực tại ùa về va vào nhau… tiếng của tan vỡ. Em mệt mỏi với những giấc ngủ, chúng từ lâu đã không còn mang đúng ý nghĩa nghỉ ngơi, trái lại càng làm đầu em nặng trĩu. Trong những cơn mộng mị chập chờn là mờ nhoè ảo giác, tựa như những đoạn phim gãy khúc xếp chồng lên nhau. Chợt nghe cay nhói, một chút luyến tiếc, một chút nhớ mong, vài chút kỉ niệm, và chỉ một chút trong vô vàn nước mắt – em biết mình có thể khóc to hơn
Ngước mắt… Valentine năm nay tràn ngập những phân tử “anh", bởi anh có thể tan trong nắng sớm, xoay trong mưa bấc hoặc hòa lẫn vào không gian. Bởi anh cũng chẳng còn là của em. Bởi thứ gì cũng thẫm màu kí ức. Chếnh choáng trong mơ hồ
a little love,little kiss a litlle hug,little gift all of little something.these are our memory
Little... little… little… trách sao tim em quá nhiều mảnh vụn… có những thứ nhỏ bé đến mức không tẩy được phải không anh ?
you make me cry make me smile make me feel that love is true
Đau thương trôi nhẹ trong vô thức mong mỏi. Đắng lòng…
Biết không ấm áp chỉ có trong ảo ảnh…
Anh đi nhẹ nhàng như một giai thoại về cầu vồng trong mưa đêm. Một năm trôi qua dường như vẫn không đủ để dứt điểm đau thương, ngược lại, em xoay vòng giữa muôn trùng đưa đẩy. Anh hiện về bằng những điều bé mọn… không ngừng gợi nhớ… không ngừng khơi dậy… những nỗi niềm ấy không đủ để em bật khóc thành tiếng… chỉ vừa cho một chút quặn thắt… khẽ thôi… nhẹ thôi… và em biết mình đau… biết mình xót… biết em nhớ anh nhiều.
Gượng cười đến suýt ứa nước mắt, chút se thắt ấy không đủ đâu… em không cần… em muốn đau thương hiện diện chính thức trong em… muốn phát điên cho thoát nỗi xót xa tê dại… nhưng sao mọi thứ nghiệt ngã… đầu óc em trống rỗng vô hồn… Em biết, mỗi khi mọi việc giữ nguyên vẻ bình ổn ở cái vỏ bên ngoài, nghĩa là điều tệ hại đang ngấm ngầm xảy ra
Hoang mang… em cuống cuồng đào xới miền kí ức… gom góp từng vụn vỡ… nhưng càng cố em càng nhận ra… dẫu chọc nát quả tim bằng tàn nhẫn cố nhớ mong, thân thể em bây giờ cũng không thể đưa ra một tín hiệu nào để giải thoát nỗi đau. Mệt mỏi… em buông tay… mặc cho tang thương cồn cào. Những điều lụn vụn khó tẩy đến thế sao…
...............................
Em biết chứ em không mong anh quay trở về vì dù anh có tồn tại bên cạnh em, em cũng không thể tiếp tục mơ tiếp giấc mơ còn dang dở của mình. Em sợ cảm giác đứt đoạn . Mà cũng chắc gì anh muốn tiếp tục tồn tại trong cuộc đời gãy khúc này chỉ vì em
Cười vậy mà em hạnh phúc
.....
Hạnh phúc khi từng có một tình yêu đủ để chính bản thân em ao ước, hạnh phúc khi hồi ức phủ kín một khoảng trời, và thời gian chỉ có thể đánh bóng chứ không mài mòn nổi. Ngay từ đầu topic em đã khẳng định mình hạnh phúc dẫu hạnh phúc nhỏ nhoi mình em biết, mình em vui, mình em yêu và trọn vẹn tin tưởng. Từ lâu đã quên mất cách đánh vần chữ “đau” rồi
Em quyết định cắt nhỏ tình yêu của mình ra anh à. Những kí ức bây giờ đứt đoạn, nhạt nhẽo, em cũng có nhiều mối bận tâm, nhiều sự sẻ chia, nhiều bờ vai để tựa vào, tang tóc trong em cũng dần vơi nhạt, đồng nghĩa với việc anh cũng có thêm nhiều đối thủ. Cũng 1 năm rồi còn gì yêu thương trong em giờ trải dàn ra hết thảy thay vì trước kia dồn cả vào anh. Mong mỏi mình hạnh phúc ừm em lại sắm vai kẻ ích kỉ...
Hạnh phúc trong em được cân bằng thời gian, dẫu em chao đảo giữa hai đầu con lắc. Bi – hài, quên - nhớ, yêu - hận, sóng sánh - mệt mỏi, để rồi bao trùm lên tất cả là cái nỗi niềm đang lèn chặt từng hơi thở. Nhưng vẫn hạnh phúc vì em tự hào mình đang sống. Không như anh
Hạnh phúc trong em được đo bằng tiềm thức, kệ cho vô thức là giọng anh hư ảo ùa về. Em không còn mơ, không còn nhớ. Về giai thoại cầu vồng. Trong mưa đêm, cầu vồng sẽ không bao giờ xuất hiện. Cũng như em không cần cái thứ hi vọng khẽ vắt lên một cách mờ nhạt ấy đâu
Hạnh phúc trong em được đong bằng quên lãng, dù em luôn khẽ nhớ về. Chỉ cần tất cả quên đi anh, quên đi rằng em đang yêu một kẻ từ lâu đã không còn tồn tại, họ sẽ không trách móc rằng anh khiến em ra nông nỗi này. Và họ sẽ để mặc em yêu anh, mặc em lưu giữ hình ảnh của anh, mặc em trôi tuột trong miền nhớ. Chỉ cần em bảo vệ được hình ảnh của anh-trong-em và anh-trong-họ. Em không trách ai cả. Nhưng luôn trách định mệnh khắt khe.
Hạnh phúc của em được đếm bằng... anh, thật đấy, tuy yêu thương chỉ có một, nhưng em đã quyết định cắt nhỏ chúng ra, rải rắc tro tàn khắp từng ngõ ngách. Để dù sao đi nữa tất cả vẫn đủ đầy. Để anh là trọn vẹn.
Nếu hạnh phúc là định mệnh, cho em xin khất lại những điều vụn vặt cho mùa valentine này, để mong sao luôn ấm áp yêu thương
Nhạt
Đời người như những chuyến xe
Đợi... chuyến cuối cùng... mang em đi về phía anh
[ By Juan]
|
|